Avainsana: Thuần Tuệ

Thuần Tuệ

Ngày xửa ngày xưa, trên ngọn Lãnh Sơn ít ai bước chân tới, có một cụ già ngồi quay bánh xe nước bên con suối Hàn Thủy. Cụ có mặt từ bao giờ không ai biết. Màu trắng bạc của râu tóc và màu năm tháng của y phục cụ hài hòa với dòng trắng xóa của con nước. Bánh xe dưới tay cụ với một điệu quen thuộc krooc… krach… krooc… krach… quay đều. Nước cuốn tròn theo trục bánh xe bắn ra những tia dài lấp lánh, sáng trăng, rồi rơi trở lại dòng sủi tăm và hòa theo con nước tiếp tục chảy đi.

Con đường mòn bên bờ suối từ lâu ít có dấu chân người qua lại. Nhưng vẫn có đấy chứ! Trông kìa, phía sau lùm cây thiên thần ngồi trên lưng ngựa trắng. Đến bờ suối, chàng trai trẻ nhảy xuống. Đôi mắt chàng tinh anh, nhanh nhẹn, vầng trán vững tin pha chút kiêu ngạo. Toàn thân chàng trai toát ra một sức sống kỳ lạ. Cây cỏ dưới chân chàng đều rạp mình ngưỡng mộ:

Bài viết

Thuần Tuệ

Đêm ấy trời mưa to. Gió từng hồi thổi tung cả rường nhà. Đôi cánh cửa gỗ trên gác chánh điện chuyển mình cọt kẹt.  Hai ngọn đèn leo lét trên bàn Phật chập chờn chực tắt. Ngoài sân, gió rít qua tàn lá cây đập sàn sạt từng hồi. Mưa như trút nước.

Sư cụ cầm đèn bước lên chiếc thang gỗ ọp ẹp. Mưa tạt ước cả sàn gỗ ngôi chánh điện, chỉ còn một khoảng nhỏ trước bàn Phật. Sư cụ dâng hương rồi quỳ xuống tụng kinh. Tiếng chuông mõ chìm lẫn trong tiếng mưa gió.

Ngôi chùa có mặt nơi vùng đất Hóa – Châu này cùng lúc với đám di dân. Họ là dân tứ xứ, theo lệnh triều đình đến khai phá vùng đất hai châu Ô và Rí, đến đây dựng chùa như dựng lại niềm tin để nương tựa như những ngày tháng lưu lạc gian truân. Ngôi chùa nghèo như dân cư quanh vùng. Sư cụ trụ trì chùa này đã mười năm dư. Chánh điện là một căn gác nhỏ, có hai tượng Phật lớn tạc bằng gỗ. Đặc biệt, chiếc hồng chung không lớn lắm nhưng tiếng rất tốt. Chiều chiều, tiếng chuông ngân nga vang xa, làm ấm lòng người dân xa xứ.

Bài viết

Thuần Tuệ

Năm ấy tôi khoảng 18, 20 chi đó. Nhà tôi ở Vĩ Dạ, dân quanh vùng đa số theo Phật giáo. Các nhà thờ đều khá xa. Tối Noel tôi muốn đi chơi vô cùng mà không biết rủ ai. Anh Hiền đã đi chơi với đám bạn từ chiều, nhà chỉ còn hai cha con. Tôi đi ra đi vào một lát rồi rủ ba tôi:

– Chú ơi! – Anh em tôi gọi ba bằng chú – đi nhà thờ chơi chú hè!

Hai cha con vừa nói chuyện vừa đạp xe lòng vòng quanh mấy nhà thờ rồi ghé vào Nhà chung. Chú tôi giữ xe cho tôi vào xem triển lãm. Hai dãy phòng phía trước Nhà chung sáng choang ánh đèn. Cái lạnh của đêm dường như bị chận lại ngoài cổng. Từng đám người ra vào tấp nập. Tôi hơi chóa mắt trước vô số tranh ảnh và hình tượng. Phần trình bày kỹ thuật và linh động giữa những khóm hoa đầy màu sắc. Tôi say mê đi từ phòng này sang phòng khác. Chung quanh bao nhiêu là người, đa số là thanh niên: Họ vui vẻ ồn ào. Tiếng cười nói át cả tiếng thánh ca êm dịu phát ra từ những chiếc máy đặt ở cuối phòng. Còn một phòng cuối gần khu Nhà chung, khoảng này vắng người hơn hết. Tôi bước vào và giật mình trước một bức tranh chiếm gần hết khoảng vách. Tranh như cảnh thật, với đức Chúa lớn bằng người ta, nằm nghiêng trên một chiếc thuyền giữa biển. Biển đang giông tố thì phải, những lưỡi sóng cong vòng, cuộn cao chực úp lấy chiếc thuyền. Vẻ hoảng hốt của những người trên thuyền lộ rõ. Nét vẽ sống động đến nỗi tôi bắt rùng mình trước hiểm họa ấy. Nhưng ngạc nhiên nhất là trong đám hỗn loạn kinh hãi kia, đức Chúa đang nằm nghiêng an tĩnh bên mạn thuyền, mắt khép hờ, tay xuôi theo mình.

Bài viết