Posts

Như Đức

KIỀN-TRẮC :

Một trong bảy hiện tượng sanh cùng một ngày với Thái tử Tất-đạt-đa: Thái tử, Công chúa Da-du, Ca-lưu-đà-di (Kaluđàyin), Xa-nặc (Channa), Kiền-trắc (Kanthaca), voi báu và cây Bồ-đề – theo kinh tạng Pàli.

Kiền-trắc vì thế là một ngựa nổi tiếng, đáng kể nhất với công lao đưa Thái tử vượt thành xuất gia. Truyền thuyết về chuyến đi này cho tới nay vẫn còn đọng vẻ hùng tráng. Thái tử cỡi trên lưng ngựa bay qua sông. Xa-nặc  bám theo sau đuôi ngựa. Có chỗ nói Chư Thiên đã nâng gót chân ngựa bay qua cổng thành, hoặc Trời Đế-thích hóa phép cho mấy tên lính canh cổng ngủ gục, và cũng có thể Xa-nặc  biết một ngõ sau nào đó, để dẫn Thái tử và con ngựa đi qua êm thấm.

Bài viết

Như Đức

Má tôi là một cánh chim thiên di. Trong những câu chuyện bà kể cho tôi nghe, phần nhiều là những hồi ức về bà ngoại, về quê nhà yêu dấu, nơi tuổi ấu thơ của bà trôi êm như mật ngọt.

Bà ngoại có mướn một bà vú để trông coi má, bà vú này đặc biệt chỉ có một câu ru, mỗi lần đến bên cái võng, bà ngân nga: ”Bạn mới xê ra cho bạn cũ xích vô, kẻo tình xưa nghĩa cũ (chớ) bữa mô tới chừ.” Trăm lần như một, cứ hễ đưa em là bà đọc câu ”…bạn mới xê ra bạn cũ xích vô…” Cả nhà ai cũng cười, chắc đó là điều đặc biệt để cho má tôi nhớ mà đọc lại cho tôi nghe. Tôi cũng biết có nhiều bà mẹ, vốn ca dao ít oi tới nỗi chỉ biết có một câu ru con:

Ví dầu ví dẩu ví dâu

Ví qua ví lại ví trâu vô chuồng.

Bài viết

Thuần Bạch

Xe du lịch nhỏ và xe ca trung, tức loại micro bus đã tới đủ. Trong lúc chờ thầy Viện chủ, tôi khệ nệ ôm túi máy ảnh lên chiếc xe ca ngồi, trong lòng cũng hơi áy náy vì mình nhỏ nhất trong đoàn mà dám lên xe trước nhất. Cũng vì tôi muốn tranh thủ xem lại lý lịch (!) các thiền sư, hy vọng sẽ được hội ngộ hôm nay. Nếu để xe chạy, đường xấu, xốc nhiều, khó đọc, ngoài ra tôi cũng muốn ngắm cảnh. Các chùa này đều mới lạ đối với tôi, vì không nằm trong chương trình ba lần tham quan trước đây.

Như thường lệ, xe qua cầu Chương Dương ra khỏi thủ đô. Từ đường tráng nhựa xe chạy dần vào đường đất rồi leo lên bờ đê. Hơn một tiếng đồng hồ sau chúng tôi đến điểm thứ nhất. Tôi bước vội xuống xe, nhanh chân đến cổng chùa, nhân lúc hai xe ca lớn chở Phật tử chưa đến, tôi muốn chụp ngay một tấm ảnh để tránh đông người. Ghi xong cổng chánh màu đỏ chói vào phim, tôi nhập vào đoàn người phía sau và vào theo cổng nhỏ hai bên. Đến tận trong sân gặp người dân địa phương đang dõi mắt nhìn chúng tôi, hỏi thăm thì hóa ra đây là đền Thánh Gióng chớ chưa phải chùa Kiến Sơ. Thấy chúng tôi chùn chân, họ bèn sốt sắng:

– Có tượng đức Thánh Gióng to và đẹp lắm!

Bài viết

Hạnh Huệ

(dịch từ tập ”Trung Hoa cố sự”)

Yết Đường, một học trò nghèo đời Tống, vì cuộc sống khó khăn, không đủ phương tiện theo đuổi công danh, ông lên phố mở trường dạy học. Bạn bè ông hơn một nửa đã đỗ đạt làm quan, xe ngựa võng dù nghênh ngang. Mỗi lần gặp ông, họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, dường như chưa hề quen biết. Yết Đường ngậm ngùi than:

– Đọc sách chỉ cốt học làm người, làm người cần theo đúng bổn phận là tạo được nhiều việc thiện. Ta dạy trẻ con đọc sách hiểu đạo thánh hiền, cũng là trọn vẹn trách nhiệm làm người rồi. Bọn họ được phú quý vinh hiển, chẳng thèm nhìn ta, đó là việc của họ.

Ông lại rành thuốc men, nên thường chứa nhiều thuốc viên, thuốc tán tại trường. Hễ ai cần đến, ông xem mạch cho thuốc, tiền nong tùy ai muốn đưa bao nhiêu cũng được, nghèo quá không tiền thì thôi. Mọi người gọi ông là trưởng giả nhân hậu.

Bài viết

lớp Hán Văn chuyển ngữ

Lời giới thiệu

Không Tranh Biện được chuyển ngữ từ tác phẩm Bất Biện của nhà văn Phật giáo Lâm Thanh Huyền. Từng tiêu đề nhỏ, mỗi câu chuyện nhỏ rất đời thường, rất giản dị, nhưng bao hàm một triết lý sống nhẹ nhàng thanh cao. Chỉ cần đổi tâm tư một chút, buông đi cặp kính màu khiến cái nhìn lệch lạc đi sẽ rất dễ thương, tự do tự tại. Chúng ta tìm thấy chính mình như tự thuở nào.

Đây là công phu học hỏi của lớp Hán văn các thiền viện Ni trong tông môn, được sự hướng dẫn chỉnh sửa, qua tay các Giáo thọ, bản văn trở nên mượt mà dễ hiểu không ngờ. Trong lớp học các em, có chỗ ngồi, cây viết, tập vở của các bạn vừa mất, vừa đi chơi chỗ khác. Nhân đây xin được in ấn để hồi hướng cầu nguyện, làm một món quà kỷ niệm gởi niềm an ủi đến gia đình thân nhân, lời tri ân đến tất cả tấm lòng chia sẻ.

Kinh sách

Cám ơn khổ đế – Ni sư Như Đức

Băng giảng

Hạnh Huệ, Thuần Bạch dịch.

Lời giới thiệu

Chư vị Tổ sư trong khoảng thời gian diệu ngộ, tâm tư bay bổng thênh thang như trời mây. Làm thế nào để diễn tả cái vô cùng cho trần gian hữu hạn? Lời ca thâm trầm của một phen đáo bỉ ngạn, rồi cũng mất hút như nhiên. Lưu dấu lại đây, chữ in giấy trắng, khéo đọc thì nhận ra giữa ký hiệu văn tự có một niềm cảm xúc không thể thành lời. Cái đó tùy mỗi người. “Thiền định ca” không phải của riêng ai. Một sớm triêu dương trên bồ đoàn, hay chiều muộn tà huy ngồi nghe sóng vỗ. Thiền định ca là bản tâm ca, hãy để nó tự hát lên, cung điệu này xưa nay không đổi.

Viên Chiếu 2009

Link tải sách:

Bạch Ẩn Thiền Định Ca (pdf)

Kinh sách

Viên Thể, Thuần Phong dịch
MỤC LỤC:
  • Thiền Phật Giáo
  • Các loại thiền
  • Sự phổ biến của Thiền Phật Giáo ở Tây phương
  • Mục đích thực tiễn của Thiền Phật Giáo
  • So sánh Thiền Chỉ (Samatha) và Thiền Quán (Vipassana)
  • Thiền có ích kỷ không?
  • Thiền có phải là một sự trốn tránh không?
  • Tu thiền có thành điên không?
  • Phương pháp thiền
  • Những mức độ định khác nhau
  • Những lợi ích cao hơn của Định
  • Thực hành Thiền Quán
  • Định trong Thiền Quán

THIỀN PHẬT GIÁO

Tu tập thiền định theo tiếng Pali là từ “bhavana”, có nghĩa là “phát triển, “tu dưỡng”, hay “trau dồi”. Bởi sự tu tập này liên quan trực tiếp đến tâm, nên từ “bhavana” đặc biệt ám chỉ quá trình mở mang tâm linh hay sự phát triển của tâm. Trên phương diện này từ tương đương trong Anh ngữ “meditation” không được chính xác và không nói hết ý nghĩa như từ “bhavana”. Khi sử dụng từ “meditation” theo thuật ngữ nhà Phật, chúng ta nên biết đặc tính và mục tiêu của sự hành trì trong nhà Phật.

Kinh sách

Viên Thể dịch

Cổng vào

Lần đầu tiên đọc các giai thoại Thiền cổ, tôi hết sức chú ý đến tính trí tuệ tiềm ẩn trong những câu chuyện ngụ ngôn xem ra đơn giản, nhưng rất dễ làm người đọc lầm lẫn này. Những bài học nhằm giáo huấn trong các thời điểm khác, các nền văn hóa khác, tuy vậy tôi vẫn thấy chân lý trong đó chính là nói cho chúng ta ở thời đại bây giờ nghe.

Tập sách này, các truyện cổ được dàn dựng lại cũng có, truyện mới triển khai từ giai điệu phong phú của triết lý thiền cũng có. Chúng hát về cả thời xưa lẫn thời nay, nhưng tất cả đều hát bài ca về con người, cái chẳng bao giờ thay đổi.

Kinh sách

Hạnh Huệ dịch

Lời giới thiệu

Tình cờ một quyển sách nằm trong tầm tay.

A Glimpse of Nothingness – chợt nhận, thoáng nhận ra Không tính – tên tác giả lạ hoắc, không phải hàng Sư tổ của thiền. Chính vì chỗ này mà cách diễn tả gần gũi.

Một tục gia cư sĩ, thương gia người Hà Lan, đi theo con đường của chính mình, tự tìm ra câu giải đáp, cùng với các bạn đồng tu cũng trăn trở băn khoăn, cũng đem theo nghiệp thức mênh mang trên đường về.

Kinh sách